Đạt giải nhì trong phần thưởng cuộc thi viết về quyền trẻ em do Viện kỹ thuật giáo dục tổ chức cứu trợ trẻ nhỏ Thụy Điển vào thời điểm năm 1992, Cuộc chia tay của rất nhiều con búp bê là câu chuyện kể về cuộc chia ly đầy khổ cực và cảm rượu cồn giữa hai đồng đội Thành với Thủy.
Bằng lối đề cập chuyện thân tình, nghệ thuật diễn đạt tâm lý nhân vật sắc sảo nhà văn Khánh Hoài đang gián tiếp gửi gắm nhiều thông điệp sâu sắc tới độc giả, thông qua đó khuyên nhủ phần nhiều người phải biết giữ gìn, bảo đảm hai chữ linh nghiệm “gia đình”.
Đôi đường nét về người sáng tác Khánh Hoài
Tác giả Khánh Hoài (bút danh dị kì gọi là Bảo Châu) thương hiệu khai sinh là Đỗ Văn Xuyền, ông sinh năm 1937 tại làng Động Kinh, thị trấn Đông Hưng, tỉnh giấc Thái Bình. Hiện tại nay, công ty văn đang sống và làm việc ở thành phố Việt Trì, tỉnh giấc Phú Thọ.
Thuở nhỏ, ông học tiểu học với trung học ở nhiều nơi như Thái Bình, tp hà nội và Hải Phòng. Trong thời gian học Trung học, Khánh Hoài đang tham gia những hoạt động kín trong trào lưu học sinh, sinh viên.
Năm 1956, đơn vị văn theo học tại Đại học Sư phạm hà nội và tốt nghiệp ba năm tiếp theo đó. Sau thời điểm ra trường, ông theo nghiệp đơn vị giáo và có tác dụng hiệu trưởng những trường đa dạng tại Vĩnh Phú trước khi trở thành hội viên Hội đơn vị văn nước ta vào năm 1981.
Bạn đang xem: Cuộc chia tay của những con búp bê
Từ năm 1988 tính đến nay, Khánh Hoài vẫn miệt mài cống hiến và đảm nhiệm nhiều trọng trách. Ông là đưa ra Hội trưởng chi hội nghệ thuật Việt Trì, trưởng phòng ban Văn hóa – buôn bản hội kiêm Phó chủ nhiệm sở tại ủy ban bảo vệ chăm lo trẻ em tại tp Việt Trì, Phú Thọ.
Với lời văn từ bỏ sự, biểu cảm, người sáng tác Khánh Hoài sẽ phác họa phải những bức tranh chân thực, tấp nập về những vấn đề buôn bản hội lúc bấy giờ trải qua các item như Trận chung kết, gần như chuyện bất ngờ, Chuyện phân tách tay của các con búp bê.
Nhà văn cũng được nhà nước trao tặng kèm rất nhiều phần thưởng danh giá như một minh chứng công nhận góp sức to béo của Khánh Hoài đối với nền văn học tập nước nhà. Trong các số đó không thể không nói đến Giải Nhì cuộc thi thơ – văn mang đến truyện ngắn Cuộc phân tách tay của những con búp bê của ông.
Truyện ngắn Cuộc phân tách tay của các con búp bê xoay quanh cuộc chia ly giữa hai anh em Thành cùng Thủy, nó đã giúp đưa danh tiếng của người sáng tác Khánh Hoài cho gần rộng với công chúng, đó cũng là trong những tác phẩm xuất sắc tuyệt nhất của tác giả.
Ngoài việc được biết tới là một trong những nhà văn, Khánh Hoài còn lừng danh với câu chuyện lưu lại năm mươi năm đến Cuộc hành trình đi tìm kiếm chữ Việt cổ kiên trì, bền bỉ với cái tâm vào sáng, lòng tự hào về văn hóa truyền thống Việt.
Trong năm mươi năm qua, công ty giáo ấy không phải lo ngại khó khăn đi đến những vùng sâu, vùng xa nhằm tìm thông tin của không ít chữ kỳ lạ cổ xưa. Đến hôm nay, độc giả hoàn toàn có thể tự hào với cỗ chữ Khoa Đẩu, một bộ chữ do chính Tổ tiên ta trí tuệ sáng tạo từ nhị nghìn năm trước.
Về nhan đề “Cuộc phân chia tay của các con búp bê”
Cuộc chia tay của rất nhiều con búp bê là truyện ngắn vị Khánh Hoài sáng tác, sản phẩm đã chiếm giải hai trong cuộc thi viết văn thế giới về quyền trẻ nhỏ do Viện Khoa học giáo dục và tổ chức cứu trợ trẻ nhỏ Rát-đa Bác-nen – Thụy Điển tổ chức triển khai năm 1992.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, tín đồ kể ở đây là Thành xưng “tôi”. Điều này giúp tác giả thể hiện tại một cách sâu sắc những cảm tình và tự khắc họa trung tâm trạng nhân vật rõ nét nhất, đồng thời tăng lên tính chân thực, thuyết phục của từng bỏ ra tiết.
Bằng lối đề cập chuyện đơn giản mà sâu sắc, Khánh Hoài đang tái hiện tại lại trong mắt fan hâm mộ về một buổi chia tay đẫm nước mắt và day xong xuôi giữa hai anh em đồng thời ngợi ca tình cảm trong sáng, bền chặt của tình cảm ruột thịt, sự thiêng liêng của nhì tiếng “gia đình”.
Nhan đề Cuộc chia tay của các con búp bê đó là sự ẩn dụ cho sự chia ly của hai đứa trẻ, Thành với Thủy ở đây cũng như những nhỏ búp bê nhỏ nhắn ấy. Chúng chẳng bao gồm lỗi lầm gì, tuy nhiên nỗi nhức lại dồn lên vai trung phong hồn trẻ em con.

Búp bê là vật dụng vô tri, vô giác tuy thế Khánh Hoài sẽ rất tinh tế và sắc sảo khi đặt chúng trong hoàn cảnh bị phân chia tách, cũng như cuộc chia ly xót xa thân hai đứa trẻ.
Việc đặt nhan đề do đó vừa gây ấn tượng với độc giả, size sự tò mò và hiếu kỳ vừa gây mang đến họ phần nhiều suy tưởng thật chuyên sâu về hành vi của nhỏ người. Trong thành phầm này, chủ yếu bậc làm phụ thân làm bà bầu đã gián tiếp nhằm lại đau khổ cho con em của mình mình.
Một câu chuyện cảm rượu cồn về tình cảm bằng hữu sâu sắc
Ngay trường đoản cú lời mở đầu, độc giả được lộ diện về thực trạng hết sức đáng thương mà hai em Thành với Thủy bắt buộc gánh chịu. Bố mẹ của nhị đứa trẻ đang ly hôn, người bà mẹ được quyền nuôi đứa em là Thủy còn Thành vì to hơn nên ngơi nghỉ với bố.
Cũng từ đây mới ra mắt sự vấn đề chia búp bê của nhì đứa trẻ, khi chúng đang gói ghém đồ đạc và thu dọn những thứ để sẵn sàng rời xa ngôi nhà đã có lần là mái ấm hạnh phúc, cũng là rời xa một trong những phần tuổi thơ của mình.
Cuộc chia tay đẫm nước đôi mắt của hai bằng hữu Thành và Thủy
Hai đứa trẻ tội nghiệp chẳng bao gồm quyền lựa chọn cuộc sống cho riêng rẽ mình, vị vậy chúng buộc phải đồng ý hiện thực đầy đau đớn. Thành với Thủy cùng với nước mắt ngắn dài, những kỷ niệm tươi vui giữa hai bạn bè dần hiện tại về trong tâm tưởng:
“Mẹ tôi, giọng khan đặc, từ vào màn nói vọng ra:
– Thôi, nhị đứa liệu mà lại đem chia đồ nghịch ra đi.
Vừa nghe thấy thế, em tôi bất giác run lên bần bật, ghê hoàng chuyển cặp mắt tuyệt vọng nhìn tôi. Cặp mắt black của em lúc này buồn thăm thẳm, nhị bờ mi đã sưng mọng lên vì chưng khóc nhiều.”
Tờ giấy ly hôn như mẫu cưa cắt theo đường ngang tình đoàn tụ, phá vỡ lẽ mái nóng gia đình nhỏ dại nhoi của nhị đứa trẻ. Đứa có người mẹ thì thôi không có bố, mặc dù thế nào thì cũng chịu cảnh mất mát với đáng sợ duy nhất là hai bạn bè phải gật đầu xa cách nhau.

Cuộc chia ly của Thành và Thủy đã để lại trong lòng độc giả rất những cảm xúc. Đồng thời qua cuộc chia ly ấy, người sáng tác Khánh Hoài có muốn gửi tới bạn đọc thông điệp hãy bảo vệ, duy trì gìn hạnh phúc gia đình để phần đông đứa trẻ em vô tội không phải chịu tổn thương, mất mát.
Tình cảm anh em đáng trân trọng thân Thành cùng Thủy
Ngay từ trên đầu câu chuyện, độc giả đã thấy Thành là tín đồ anh trai khôn xiết tình cảm, tất cả lòng thương mến em sâu sắc. Cậu cũng là 1 đứa trẻ gọi chuyện, điều ấy càng có tác dụng câu chuyện chia tay này xót xa cho đau lòng.
Tình cảm cha mẹ rạn nứt, gia đình ly tán buộc hai đồng đội phải chia đôi theo bố và mẹ. Người sáng tác đã rất khéo léo lựa chọn ngôi nói là nhân thiết bị Thành để giúp đỡ người đọc tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra như một vết dao khứa sâu vào chổ chính giữa hồn đứa trẻ new lớn.
Khi biết Thủy khóc nức nở vào đêm, Thành dù “cắn chặt môi để khỏi bật tiếng khóc to” dẫu vậy “nước mắt cứ tuôn ra như suối”. Suốt thời gian ấy, cậu đã cầm cố gượng để bít đi trái tim tổn thương, yếu đuối và tỏ ra táo bạo mẽ, làm điểm dựa cho Thủy trong những lúc này.
“Đêm qua, cơ hội nào đột tỉnh, tôi cũng nghe tiếng nức nở, tức tưởi của em. Tôi cứ đề xuất cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng khóc to, dẫu vậy nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt váy đầm cả gối và hai cánh tay áo.”
Trong hầu như ngày mái ấm gia đình hòa thuận, êm ấm, cậu vẫn luôn yêu thương, chiều chuộng người em gái ấy không còn mực. Thành chiều nào thì cũng đón em đi học về, cùng cầm tay nhau cùng trò chuyện.
“Lâu nay, mải vui chơi giải trí bè bạn, chẳng thời gian nào tôi chú ý đến em… từ đấy, chiều nào tôi cũng đi đón em. Chúng tôi nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện.”
Từng lưu niệm vui đùa như òa về cùng niềm xót xa vô hạn khi giờ đây, nhị đứa trẻ giờ đồng hồ sắp đề xuất xa nhau. Hiện tại quá nghiệt ngã, Thành đã ước đây chỉ nên giấc mơ giữa buổi ngày nhưng người chị em bất bỗng dưng lên tiếng, mẫu tâm tưởng cũng từ đó đứt quãng:
“Đem chia đồ đùa ra đi! – bà mẹ tôi ra lệnh.
Thủy mở to đôi mắt như fan mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay tôi. Dìu em vào trong nhà, tôi bảo:
– chưa phải chia nữa. Anh đến em tất.”
Thành sẵn sàng nhường hết vật chơi cho em gái, cố bít lấp sự tổn thương bên trong bằng vẻ mặt vui vẻ nhưng lại rồi cậu nhỏ nhắn cũng đã khóc, khóc rất đôi lúc chứng con kiến đứa em bé dại sắp rời xa mình.
Khánh Hoài đã rất xuất dung nhan trong câu hỏi khắc họa đề nghị nhân trang bị Thành vượt đỗi chân thực, giúp người đọc như thả mình vào từng loại tâm sự mà chứng kiến sự vật, vụ việc đang trôi dần tựa thước phim tua chậm.
Người anh trai Thành đó là điểm sáng sủa của truyện ngắn, nhân thiết bị này vẫn trực tiếp tạo cho sức cuốn hút và hấp dẫn cho câu chuyện. Đó không chỉ là là sự lôi cuốn với những bạn nhỏ tuổi mà trong cả những bậc cha mẹ cũng phải dừng lại để suy ngẫm.
Hai chú búp bê Em nhỏ tuổi và Vệ Sĩ vào Cuộc chia tay của rất nhiều con búp bê
Nhân thứ Thủy, cô em gái của Thành cũng khiến độc giả không khỏi xúc động, bồi hồi. Thủy là em nhỏ nhắn ngoan ngoãn, hiếu thảo và yêu thương tín đồ anh trai của mình. Lúc anh bị rách nát áo, em đang khâu vá một cách thành thạo, từng con đường kim mũi chỉ được gửi thoăn thoắt.
“Hồi còn học tập lớp Năm, tất cả lần tôi đi đá bóng, bị xoạc một miếng áo siêu to. Sợ mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì bên cạnh bãi không dám về. Nghe lũ chúng ta tôi mách, em đã đem kim chỉ ra rằng tận sân vận động. Nó bảo:
— Anh dỡ áo ra, em vá lại cho. Em vá khéo, chị em không biết được đâu.”
Đối khía cạnh với cuộc chia tay, Thành với Thủy những mang cảm giác buồn bã, nặng trĩu nề mang đến tuyệt vọng. Cố nhưng, điều đó không làm cảm tình cả nhị mất đi hơn nữa trở bắt buộc sâu đậm hơn.
Đứng trước việc phải phân tách đồ chơi, Thành thì “Không đề nghị chia nữa. Anh mang đến em tất” còn Thủy lại “Không, em không lấy. Em còn lại hết mang đến anh”. Đến tận bây giờ, hai đồng đội vẫn nhịn nhường nhịn và cố gắng dành đầy đủ điều rất tốt cho nhau.
Khi thấy Thành phân tách hai nhỏ Vệ Sĩ với Em nhỏ thì Thủy đã khó chịu vì em không thích chia rẽ chúng. Cuối cùng, hai bạn bè quyết định giữ lại khi nhận thấy hai chú búp bê quàng lên vai nhau.
Bởi bởi Thủy không muốn những sản phẩm chơi vốn gắn thêm bó thân thương giờ phải li biệt như nhì anh em. Như vậy, em không chỉ là là một đứa trẻ hồn nhiên và yêu yêu mến anh mà còn có tấm lòng vị tha.
Thành ko muốn gật đầu việc phải xa cách em gái, bởi vì vậy cậu ước đây chỉ nên giấc mơ. Thành tới trường cùng Thủy và thuộc em gái phân chia tay các bạn bè, cô giáo, trường lớp để sẵn sàng bước sang một trong những phần đời khác, phần đời thiếu hụt sự hiện diện của Thành.

Trong tác phẩm, Khánh Hoài nỗ lực tình nhắc đến khung cảnh hai bằng hữu ngồi im lặng trong buổi sáng sớm với khi thoát khỏi lớp học nhì lần. Ngòi bút ông vẫn tả cảnh vật thật vui tươi, dòng fan qua lại như bình thường.
Bức tranh cảnh thiết bị này vớt vát một trong những phần nỗi sầu muộn sẽ âm ỉ trong tim độc giả, tuy nhiên nó cũng giống như lời xác định nghiệt vấp ngã đến đau lòng, chẳng tất cả ai rất có thể cảm dấn nỗi đau, sự mất mát trong tim hai đứa con trẻ ấy.
Thành và Thủy trơ trọi, gần như vật nhòa đi như thể chỉ với lại hai anh em ở thân bức tổng quát ấy. Nhị đứa trẻ cô đơn giữa cuộc sống đời thường này, thậm chí không còn được phụ thuộc vào nhau, cố kỉnh nhưng điều này cũng không kéo fan hâm mộ ra khỏi việc mường tượng ngày tháng sắp đến tới.
Sau đó, Thành dành hầu như đồ chơi mang đến em từ bộ tú lơ khơ, bàn cá ngựa, những bé ốc biển, bộ chỉ màu, trong cả hai con búp bê Em nhỏ dại và Vệ Sĩ. Cặp búp bê là vật nối liền với tuổi thơ cả nhì đứa nhỏ, Thủy không nỡ để chúng phải chia cách và ý muốn con Vệ Sĩ canh chừng cho anh trai những giấc ngủ ngon.
“Vệ Sĩ thân yêu sinh hoạt lại nhé! Ở lại gác mang đến anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em nhỏ tuổi sẽ bi quan lắm đấy, tuy nhiên biết làm ráng nào…”
Tới đây, Thành đang không kìm được mà “khóc nấc lên”, Thủy cũng rưng rưng nhị hàng nước mắt. Cuộc chia ly giữa hai đứa trẻ diễn ra trong chổ chính giữa trạng hết sức thổn thức, độc giả hoàn toàn có thể thấy được sự nghiệt ngã, cái ghẻ lạnh đến vô vai trung phong mà fan chịu trận là mọi đứa trẻ con còn non nớt, kinh ngạc trước cuộc đời.
Thông điệp giá đắt và bài học kinh nghiệm cảnh tỉnh giấc tới những bậc làm bố mẹ của Khánh Hoài
Bằng lối nói chuyện thân tình, thực hiện cặp hình ảnh ẩn dụ thâm thúy hai con búp bê Vệ Sĩ – Em nhỏ tuổi thì Khánh Hoài sẽ gián tiếp truyền sở hữu thông điệp trân quý về sự chia tay và tầm đặc biệt quan trọng của mái ấm gia đình.

Những nhỏ búp bê lừng chừng nói, chần chừ cảm nhận, chúng chỉ nên đồ đùa của Thành và Thủy tuy thế lại ấp ủ niềm khát khao, ao ước về một đội nhóm ấm thực sự. Ở đó, phụ huynh hai đứa trẻ không ly hôn, những nhỏ búp bê kia vẫn mãi ở mặt nhau, Thành với Thủy cũng trở nên không buộc phải chịu cảnh chia ly.
Trẻ em luôn muốn được sống trong tầm tay yêu thương của phụ vương mẹ, vị vậy các bậc phụ huynh hãy luôn luôn trân trọng và giữ gìn niềm hạnh phúc gia đình, đừng để những tâm hồn non trẻ ấy bắt buộc vụn vỡ do hứng chịu đựng cảnh mái ấm gia đình ly tán.
Trẻ con không tồn tại lỗi, bọn chúng chỉ là rất nhiều tờ giấy trắng. Chính bạn lớn họ mới là người có lỗi vào chuyện này, khi vẫn vô tình tiến công mất nhì chữ “gia đình” là tài sản vô thuộc quý giá, là nơi yên ủi và nơi chúng ta có thể nương tựa vào. Vậy cho nên hãy gắng hết sức giữ gìn nó, đừng lúc nào vì lý do gì nhưng làm tổn hại tới tổ ấm gia đình, tổn sợ tới tình cảm gia đình.
Người mập hãy cố gắng gắng mến yêu hạnh phúc của trẻ em con, hãy vị tổ ấm mái ấm gia đình và luôn sống mẫu mã mực, đừng vì chưng những cám dỗ đều đều mà làm cho tổn thương con nít vô tội, tổn thương niềm hạnh phúc của gia đình.
Truyện Cuộc phân tách tay của những con búp bê của Khánh Hoài đạt giải nhì, trích vào tuyển tập thơ văn được giải thưởng cuộc thi viết về quyền trẻ em do Viện công nghệ giáo dục tổ chức triển khai cứu trợ trẻ nhỏ Thụy Điển – 1992.Truyện viết về cuộc chia ly đầy xúc rượu cồn và hầu hết tình cảm thật tâm của hai bằng hữu ruột khi mái ấm gia đình tan vỡ. Nhân vật chính là Thành cùng Thủy.


Tác Phẩm “Cuộc phân chia tay của các con búp bê”- Khánh Hoài
Mẹ tôi, giọng khan đặc, từ trong màn nói vọng ra:-Thôi, nhì đứa liệu nhưng mà đem chia đồ nghịch ra đi.
Vừa nghe thấy thế, em tôi bất giác run lên bựa bật, kinh hoàng gửi cặp mắt tuyệt vọng nhìn tôi. Cặp mắt đen của em từ bây giờ buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì chưng khóc nhiều.Đêm qua, cơ hội nào bất chợt tỉnh, tôi cũng nghe giờ đồng hồ nức nở, tức tởi của em. Tôi cứ đề xuất cắn chặt môi nhằm khỏi bật thông báo khóc to, tuy thế nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt váy cả gối cùng hai cánh tay áo.
Sáng ni dậy sớm, tôi khẽ xuất hiện rón rén ra đi vườn, ngồi xuống nơi bắt đầu cây hồng xiêm. Bỗng nghe tiếng rượu cồn phía sau, tôi quay lại: em tôi sẽ theo ra từ thời gian nào. Em lặng lẽ âm thầm đặt tay lên vai tôi. Tôi kéo em ngồi xuống và khẽ vuốt lên mái tóc.
Chúng tôi cứ ngồi im như vậy. Đằng đông, trời hửng dần. Những cành hoa thược dược trong vườn vẫn thoáng hiện tại trong màn sương sớm và ban đầu khoe cỗ cánh tỏa nắng rực rỡ của mình. Bè bạn chim sâu nhảy đầm nhót trên cành cùng chiêm chiếp kêu. Ko kể đường, tiếng xe máy, tiếng ô tô và tiếng rỉ tai của những người đi chợ mọi khi một ríu ran. Cảnh vật vẫn tiếp tục như hôm qua, hôm cơ thôi cơ mà sao tai họa giáng xuống đầu đồng đội tôi nặng nề nạm này .Gia đình tôi tương đối giả. Anh em tôi hết sức thương nhau. Nên nói em tôi rất ngoan. Này lại khéo tay nữa. Hồi còn học lớp Năm, gồm lần tôi đi đá bóng, bị xoạc một miếng áo khôn cùng to. Sợ mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì xung quanh bãi không dám về. Nghe lũ chúng ta mách, em đã đem kim đã cho thấy tận sân vận động. Nó bảo:
-Anh tháo dỡ áo ra, em với lại cho. Em vá khéo, bà mẹ không hiểu rằng đâu.Nhìn bàn tay mảnh mai của em nữ tính đưa mũi kim thoăn thoắt, không hiểu biết nhiều sao tôi thấy ân hận quá. Lâu nay, mải chơi nhởi bè bạn, chẳng thời điểm nào tôi chăm chú đến em… tự đấy, chiều như thế nào tôi cũng đi đón em. Chúng tôi nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện.Vậy nhưng mà giờ đây, đồng đội tôi sắp đề nghị xa nhau. Có thể sẽ cách nhau chừng mãi mãi. Lạy trời đây chỉ là 1 trong giấc mơ. Một niềm mơ ước thôi.Nhưng không, có tiếng dép lẹp kẹp trong nhà cùng tiếng mẹ tôi:– Thằng Thành, bé Thủy đâu?
Chúng tôi lag mình, líu lo dắt nhau đứng dậy
– Đem phân tách đồ đùa ra đi! – chị em tôi ra lệnh. Thủy mở to hai con mắt như fan mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay tôi. Dìu em vào vào nhà, tôi bảo– không phải chia nữa. Anh mang đến em tất.
Tôi đề cập lại hai tía lần, Thủy bắt đầu giật mình nhìn xuống. Em đau đớn lắc đầu:-Không, em không lấy. Em nhằm hết lại mang đến anh.
-Lằng nhằng mãi. Phân chia ra! – người mẹ tôi quát lác và khó chịu đi về phía cổng.
Em tôi sụt sịt bảo:
-Thôi thì anh cứ chia nhỏ ra vậy.
Đồ chơi của cửa hàng chúng tôi cũng chẳng bao gồm nhiều. Tôi dành phần đông cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá nhựa, những bé ốc biển lớn và cỗ chỉ màu. Thủy chẳng để ý đến chuyện đó, mắt nó cứ ráo hoảnh nhìn vào khoảng không, thỉnh thoảng lại mức lên khe khẽ. Nhưng khi tôi vừa đem hai nhỏ búp bê từ ở bên trong tủ ra, đặt sang hai phía thì em thốt nhiên tru tréo lên giận dữ:
-Anh lại chia rẽ nhỏ Vệ Sĩ với con Em nhỏ tuổi ra à? Sao anh ác thế!Tôi chú ý em bi hùng bã:
– Thì anh đang nói với em rồi. Anh đến em vớ cả.
Tôi đặt con Vệ Sĩ vào cạnh con Em bé dại giữa gò đồ chơi của Thủy. Cặp mắt em nhẹ lại, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, em lại kêu lên:
– Nhưng vì vậy lấy ai gác đêm cho anh?
Tôi nhếch mép mỉm cười cay đắng. Trước đó có thời gian tôi toàn mê ngủ thấy ma. Thủy bảo: “Để em bắt nhỏ Vệ Sĩ gác cho anh”.
Em buộc nhỏ dao díp vào sống lưng con búp bê to và đặt ở đầu giường tôi. Đêm ấy, tôi không nằm mộng thấy ma nữa. Từ đấy, tối tối, sau khoản thời gian học xong xuôi bài, Thủy lại “võ trang” cho bé Vệ Sĩ với đem đặt lên đầu nệm tôi. Buổi sáng, em dỡ dao ra, đặt nó về chỗ cũ, cạnh con trẻ Nhỏ. Hai nhỏ quàng tay lên vai nhau thân thiết. Từ lúc trở về nhà tôi, chúng không phải xa nhau ngày nào, nên hiện thời thấy tôi đem phân tách chúng ra, Thủy không chịu đựng nổi. Công ty chúng tôi cứ ngồi thừ ra, chẳng ý muốn chia thoa cũng chẳng hy vọng thu lại nữa. Một thời gian sau, em tôi đem để hai con búp bê về địa điểm cũ. Chúng lại thân thiện quàng tay lên vai nhau và chăm sóc ngước chú ý chúng tôi. Thủy bỗng dưng trở nên vui vẻ:
-Anh xem bọn chúng đang cười cợt kìa!
Tôi núm vui vẻ theo em, nhưng nước mắt sẽ ứa ra.
Bỗng Thủy lại xịu mặt xuống:
-Sao tía mãi không về nhỉ? bởi vậy là em không được xin chào bố trước khi đi.
Tôi nhìn sang cửa phòng bố. Mấy ngày rồi, bố vẫn biệt tăm. Tôi xót xa quan sát em. Lúc nào nó cũng kỹ lưỡng và hiếu thảo như vậy.
-Hay anh dẫn em đến trường một lát.

Tôi đứng dậy, lấy cái khăn mặt ướt đưa mang lại em. Thủy lau nước đôi mắt rồi soi gương, chải lại tóc. Bạn bè tôi dẫn nhau ra đường. Em vắt chặt tay tôi và nép liền kề vào như các ngày còn nhỏ. Shop chúng tôi đi chầm đủng đỉnh trên tuyến phố đất đỏ không còn xa lạ của thị làng mạc quê hương. Đôi lúc, đùng một phát em ngừng lại, mắt cứ chú ý đau đáu vào một gốc cây hay là 1 mái đơn vị nào đó, toàn hồ hết cảnh thân thuộc trên con đường công ty chúng tôi đã đi lại hàng nghìn lần từ thuở ấu thơ
Gần trưa, công ty chúng tôi mới ra mang lại trường học. Tôi dẫn em tới trường 4B. Cô giáo tâm đang giảng bài. Chúng tôi đứng nép vào một gốc cây trước lớp. Em cắn chặt môi lặng lặng, mắt lại đăm đăm nhìn khắp sảnh trường, từ bỏ cột cờ đến tấm biển tin và hầu như vạch than vẽ ô ăn quan trên hè gạch. Rồi em nhảy lên khóc thút thít.
-Ôi, em Thủy! – giờ kêu sửng nóng của cô giáo làm tôi lag mình.
Em tôi lao vào lớp:
-Thưa cô, em đến xin chào cô… – Thủy nức nở
Cô vai trung phong ôm chặt lấy em:
– Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!
Và cô quay xuống lớp:
-Bố bà mẹ bạn Thủy bỏ nhau. Thủy bắt buộc xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.
Một giờ đồng hồ “ồ” nổi lên khiếp ngạc. Cả lớp sững sờ. Đã gồm tiếng khóc than khóc của mấy anh bạn thân. Vài ba đứa mạnh dạn bỏ nơi ngồi, đi lên nắm chặt rước tay em tôi như chẳng hy vọng rời. Toàn những chúng ta đánh chuyền, tấn công chắt, gồm cái kẹo, quả táo cũng để dành phần nhau trong veo mấy năm qua…
Cô giáo trọng điểm gỡ tay Thủy, vận chuyển phía bục, mở cặp lấy một quyển sổ với chiếc cây bút máy nắp rubi đưa cho em tôi và nói:
-Cô khuyến mãi em. Về trường mới, em nỗ lực học tập nhé!
Em để vội quyển sổ với cây bút lên bàn:
– Thưa cô, em không dám nhận… em không được đi học nữa.
– Sao vậy? – Cô chổ chính giữa sửng sốt.
– bên bà nước ngoài em ở xa trường học tập lắm. Người mẹ em bảo đang sắm đến em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán.
“ Trời ơi !”, giáo viên tái mặt và nước mắt giàn giụa. Lũ bé dại cũng khóc mỗi khi một khổng lồ hơn. Cuối cùng, sợ làm ảnh hưởng đến tiếng học, em tôi ngước đầu lên, nức nở:
-Thôi, em chào cô làm việc lại. Chào tất cả các bạn, tôi đi.
Tôi dắt em thoát khỏi lớp. Nhiều thầy cô dứt giảng bài, ái ngại quan sát theo chúng tôi. Ra khỏi trường, tôi bỡ ngỡ thấy mọi bạn vẫn đi lại bình thường và nắng vàng ươm trùm lên cảnh vật.
Vừa tới nhà, tôi đã thấy một chiếc xe cài đặt đỗ trước cổng. Mấy người hàng xóm vẫn giúp người mẹ tôi khuân đồ đạc và vật dụng lên xe cộ Cuộc chia tay bất ngờ quá. Thủy như bạn mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá. Em chạy vội vàng vào trong công ty mở thùng đồ chơi của nó ra. Hai con búp bê tôi đang đặt gọn gàng vào vào đó. Thủy lấy nhỏ Vệ Sĩ ra để trên giường tôi, rồi bỗng nhiên ôm ghì lấy con búp bê, hôn gấp gáp lên phương diện nó với thì thào:
Vệ Sĩ thân yêu sống lại nhé! Ở lại gác đến anh tao ngủ nhé! Xa mày, bé Em nhỏ tuổi sẽ ảm đạm lắm đấy, tuy nhiên biết làm gắng nào…
Em khóc nức lên cùng chạy lại thế tay tôi dặn dò:
Anh ơi! bao giờ áo anh có rách, anh tìm đến chỗ em, em vá cho, anh nhé…
Tôi khóc nấc lên. Chị em tôi từ ko kể đi vào. Mẹ vuốt tóc tôi với nhẹ nhàng dắt tay em Thủy
Đi thôi con.
Qua màng nước mắt, tôi nhìn theo người mẹ và em trèo lên xe. Tự dưng em lại tụt xuống chạy về phía tôi, tay ôm con búp bê. Em đi nhanh về chiếc giường, đặt bé Em bé dại quàng tay vào con Vệ Sĩ.
Xem thêm: Top Trò Chơi Sai Khiến Tik Tok Trên Điện Thoại Hay, Game Sai Khiến|Tìm Kiếm Tiktok
Em nhằm nó ngơi nghỉ lại – Giọng em ráo hoảnh – Anh đề xuất hứa với em không lúc nào để bọn chúng nó ngồi phương pháp xa nhau. Anh lưu giữ chưa? Anh hứa đi
Anh xin hứa
Tôi than khóc trả lời và đứng như chôn chân xuống đất, quan sát theo dòng bóng bé nhỏ tuổi liêu vẹo vọ của em tôi trèo lên xe. Loại xe sở hữu rồ máy, lao đi ra đường và phóng đi mất hút.